Một Án Cuối Cùng – 33

Chương 33 – Búp bê thiên sứ [17]

Trương Khải Lương bị bọn họ đưa đến cục cảnh sát, bất quá trông hắn rất trấn định, vẻ mặt mờ mịt hỏi bọn họ có ý gì.

Mặc dù bọn họ có Phạm Dĩnh làm nhân chứng, nhưng không có chứng cứ xác thực, không có theo dõi, cũng không có chứng thực gì để chứng minh.

Trương Khải Lương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Các anh có nhầm lẫn không, nhìn tình trạng của Phạm Dĩnh xem, tôi hoài nghi hiện tại tinh thần của cô ấy có vấn đề, lời cô ấy nói sao có thể tin được?”

Trương Khải Lương và Phạm Dĩnh đều học tâm lý, hiện tại tình trạng của Phạm Dĩnh quả thật không tốt, căn bản không nói lại được hắn, giằng co cùng Trương Khải Lương hai câu, cả người càng lúc càng hấp tấp nóng nẩy .

Trần Vạn Đình bọn họ dẫn người đuổi theo chiếc xe kia, tìm được nó trong một ngõ nhỏ ở ngoại ô, nhưng trong xe đã không còn người.

Cuộc đi tìm không công, mọi người đều có chút ủ rũ.

Tạ Kỷ Bạch đến bên cửa sổ thay đổi không khí, lúc này mới phát hiện, bên ngoài trời đã sáng, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn năm giờ…

Qua năm giờ nữa, thời hạn đến.

Đôi tay không đeo bao của Tạ Kỷ Bạch nắm chặt thành quyền, chỉ còn lại vài giờ, bọn họ không có đầu mối, nhưng không thể từ bỏ, cho dù đến phút cuối cùng, cũng không được buông tha.

“Cốc cốc…”

Tạ Kỷ Bạch nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu lại.

Đã lâu không có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của bọn họ như thế .

Một người đàn ông đứng ở ngoài cửa thủy tinh, dáng người cao gầy, diện mạo rất xinh đẹp, mang theo một cỗ khí tức dương quang.

Người đàn ông này Tạ Kỷ Bạch biết, chính là ông chủ của tiệm bánh ngọt bên cạnh Tô Bán Dục.

“Tô tiên sinh?” Tạ Kỷ Bạch có chút kinh ngạc, đi qua mở cửa.

Tô Bán Dục nhìn nhìn vào bên trong, trông như đang tìm người, nói: “Trần Vạn Đình ở đây không?”

“Đội trường ở trong phòng họp, muốn tìm hắn hả? Cậu chờ một lát.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tô Bán Dục nói: “Không không, không có chuyện gì quan trọng, tôi nghe nói ngày hôm qua tập thể các cậu đều tăng ca, không về nhà, cho nên tôi nghĩ mang bữa sáng đến cho mọi người.”

Hắn nói xong liền đưa một túi đầy đồ ăn sáng cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Tôi không quấy rầy các cậu nữa.”

Tạ Kỷ Bạch nhanh chóng khách khí nói lời cảm ơn.

Tô Bán Dục đang định rời đi, đột nhiên lại xoay người lại, từ trong túi lấy ra một cái USB, nói: “À , thiếu chút nữa quên. Cái này cho cậu.”

“Đây là cái gì?” Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, nhận lấy USB.

Tô Bán Dục nói: “Tôi cũng không biết. Vừa rồi, tôi đi từ quán tới, lúc gần tới đây, bỗng nhiên có một người ngăn tôi lại, nói nhờ tôi đưa cái này tới cục cảnh sát cho các cậu.”

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: “Bộ dáng của người đó như thế nào?”

Tô Bán Dục cẩn thận nghĩ, lắc đầu nói: “Không thấy rõ lắm, hắn đội mũ lưỡi trai, cổ áo cũng dựng thẳng, lúc nói chuyện thì cúi đầu, nói một câu đưa cho tôi rồi vội vã rời đi, tôi muốn đuổi theo nhưng không kịp.”

“Tôi biết, cám ơn Tô tiên sinh.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tô Bán Dục cười cười, nói: “Tôi về đây.”

Tô Bán Dục vào thang máy rời đi, vừa lúc Đường Tín đi ra múc nước, hỏi: “Sao vậy Tiểu Bạch?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Có một thứ kỳ quái.”

Tạ Kỷ Bạch nhìn USB trong tay, nói: “Gọi Trần Diễm Thải lại đây.”

Trần Diễm Thải tới rất nhanh, Tạ Kỷ Bạch kêu cô mở nội dung trong USB ra xem.

Trần Diễm Thải kiểm tra USB trước, để tránh virus bên trong ác ý xâm lấn vào hệ thống của cục cảnh sát.

“Chỉ là một chiếc USB bình thường.” Trần Diễm Thải nói: “Bên trong có một đoạn video, ngoài ra không có gì nữa.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Mở video ra xem.”

Một khu nhà lầu thoạt nhìn không quá mới…

Video bắt đầu chạy, màn ảnh rất rung, thoạt nhìn quay phim không vững, hơn nữa chất lượng video cũng không tốt.

Xuất hiện đầu tiên trong video là một khu nhà lầu, sáu tầng, hẳn không phải kiến trúc ở nơi nào đó trong thành phố C, ở đây không có kiểu nhà lầu như vậy.

Màn ảnh tiến lên phía trước, chắc là người quay phim đi vào nhà lầu, sau đó màn ảnh ngửa cao.

Một tầng, hai tầng, ba tầng.

Màn ảnh dừng lại ở tầng thứ ba, đối diện một cái cửa sổ.

Bởi vì thời gian quay phim là buổi tối, nơi này thật sự quá tối, trong cửa sổ cũng không bật đèn, nên không thấy rõ bên trong có gì.

“Trông như quỷ phiến vậy.” Trần Diễm Thải nhịn không được chà xát cánh tay của mình, cảm giác có chút dựng tóc gáy, chỉ sợ ngay sau đó, trong cửa sổ sẽ đập ra một gương mặt đầy máu.

“Két…”

Màn hình biến đen, bọn họ nín thở ngưng thần đợi nửa phút, vẫn một mảnh màu đen.

“Hết rồi?” Đường Tín hỏi.

“Không thể nào, thời gian còn dài như vậy.” Trần Diễm Thải nói.

Lại là “két” một tiếng.

Trong màn hình bỗng nhiên lại có hình ảnh, cameras đang xoay tròn, nhìn hoa cả mắt.

Trần Diễm Thải nói: “Có chuyện gì vậy? Đây là góc độ quay phim nào thế? Sao cứ xoay vòng?”

Tạ Kỷ Bạch nhìn màn hình, nhíu mày nói: “Là quay phim từ trên lầu.”

Đường Tín nói: “Chẳng lẽ người quay phim này đi trên cửa sổ?”

Góc độ quay phim trong màn ảnh quả thật có chút kỳ quái, Đường Tín nói xong, bọn họ đều cảm thấy có đạo lý. Người quay phim kia, tựa hồ mang theo cameras đi trên cửa sổ, đếm qua, hẳn là đã đến tầng thứ ba rồi.

Lập tức cameras dừng lại, điều chỉnh góc độ một chút, nhắm ngay vào một cái cửa sổ ở tầng ba.

Bên trong cửa sổ tối đen, cho dù cameras để ở ngoài, nhưng vẫn nhìn rất vất vả.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Bên trong có người?”

Hẵn còn chưa nói xong, bỗng nhiên trong màn ảnh xuất hiện một đường ánh sáng, chắc người quay phim cầm đèn pin chiếu vào, ánh sáng từ cửa sổ đi vào, trong phòng có thể thấy rõ hơn một ít .

“A! Có có có có người!” Trần Diễm Thải bị hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào màn hình nói.

Đó là một gian phòng trông có chút đơn sơ, chất đống một ít thùng, chỉ có một chiếc giường gỗ không, ngay cả chăn hay đệm cũng đều không có, bên giường có để một cây truyền dịch.

Trên giường có một người đang năm…

“Là Tần An!” Tạ Kỷ Bạch lập tức mở to hai mắt, video tuy rằng rất mờ, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.

“Tần An!” Đường Tín cũng sửng sốt, nói: “Cậu ấy ở trong phòng kia.”

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, video hoàn toàn đen, thời gian hết, toàn bộ video đã phát xong.

“Rốt cuộc là ai gửi cho chúng ta?” Trần Diễm Thải kỳ quái hỏi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Không cần biết ai đưa tới, hiện tại chúng ta phải tìm được khu nhà lầu kia, cứu Tần An ra trước.”

Đường Tín nói: “Khu nhà lầu này ở chỗ nào?”

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.” Trần Diễm Thải nói.

Tạ Kỷ Bạch mân môi khoảng hai giây, bỗng nhiên nói: “Trần Diễm Thải, tua lại video, tua đến đoạn mở đèn pin.”

Trần Diễm Thải lập tức tua lại video, sau đó dừng hình ảnh theo như Tạ Kỷ Bạch nói.

“Tôi biết rồi.” Tạ Kỷ Bạch chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Đường Tín, chúng ta đi.”

Đường Tín nói: “Được.”

“Từ từ! Các anh đi đâu vậy!” Trần Diễm Thải lập tức kêu to.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Gửi hình ảnh này vào điện thoại của tôi, tí nữa lão Đại đi ra, nói cho hắn biết chúng tôi đi tìm Ngu Cốc .”

“À ừ.” Trần Diễm Thải gật đầu.

Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín đồng thời ra khỏi cục cảnh sát, bắt xe đến chỗ Ngu Cốc.

Đường Tín nói: “Chúng ta đi tìm Ngu tiên sinh?”

“Đúng.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Có lẽ hắn biết chỗ đó.”

“Sao cậu biết?” Đường Tín hỏi.

Điện thoại của Tạ Kỷ Bạch rung lên một cái, là Trần Diễm Thải gửi hình ảnh tới cho hắn.

Tạ Kỷ Bạch đưa điện thoại cho Đường Tín, nói: “Anh xem gian phòng này, có giống kho cất đồ không?”

“Có chút.” Đường Tín nói: “Giống nhà kho bị bỏ đi.”

Tạ Kỷ Bạch nói tiếp: “Anh xem những cái thùng kia, cái thứ ba hàng thứ hai, trên đó có chữ.”

Đường Tín nhíu mày, nói: “Ladoll?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Là bột đá đất sét chế tạo búp bê.”

Đường Tín sửng sốt, nói: “Dùng để làm búp bê?”

Nghe Tạ Kỷ Bạch nói như thế, rốt cuộc Đường Tín cũng biết lí do vì sao bọn họ phải lập tức đi tìm Ngu Cốc, nói không chừng Ngu Cốc thật sự biết gì đó.

Đường Tín nói: “Ngày đó tôi ở trong phòng Ngu Cốc, cũng nhìn thấy cái này, cho nên có chút ấn tượng.”

Bọn họ rất nhanh đến quán búp bê của Ngu Cốc. Tình huống của hắn thoạt nhìn vô cùng xấu, hắn biết bất cứ lúc nào Tần An cũng đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn bất lực.

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín chạy tới, một câu vô nghĩa cũng không nói, đưa điện thoại cho Ngu Cốc, nói: “Chỗ này, anh biết không?”

Lúc này Ngu Cốc trông có chút suy sút, hắn cầm lấy điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua, lại trợn to mắt, nói: “Biết, đương nhiên biết. Là chỗ ở trước kia của tôi, ngay tại thành phố A.”

“Thành phố A?” Tạ Kỷ Bạch hỏi, “Tần An bị đưa đến thành phố A?”

Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Chỉ còn bốn tiếng rưỡi, chúng ta lập tức xuất phát, chắc còn kịp đến đó!”

“Các cậu nói Tần An đến thành phố A?” Ngu Cốc kinh ngạc hỏi.

“Mấy lời dư thừa để trên đường đi hẵng nói.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Ba người lập tức xuất phát, Ngu Cốc lái xe, dùng tốc độ cao nhất phóng tới thành phố A.

Tạ Kỷ Bạch gọi điện thoại thông báo cho Trần Vạn Đình bọn họ, điều này rất có thể là một hy vọng, nhưng cũng có khả năng là một cái bẫy, dù vậy bất kể thế nào, bọn họ cũng phải đi một chuyến mới được.

Trần Vạn Đình nghe được thông báo, lập tức kêu mọi người đi theo.

Đường Tín nhìn Tạ Kỷ Bạch đang gọi điện thoại, lập tức nói: “Tiểu Bạch, bảo đội trưởng mang theo một trợ lý của tôi tới đấy, mang cả thuốc khẩn cấp nữa, rồi kêu bọn họ liên hệ với các bệnh viện ở gần, tùy thời cấp cứu. Chúng ta phải chuẩn bị trước, để ngừa có một vạn nhất ”

Tạ Kỷ Bạch cũng nhớ lại, trong video có một cây truyền dịch, chỉ sợ nó là dành cho Tần An.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Được.”

3 thoughts on “Một Án Cuối Cùng – 33

Bình luận về bài viết này